Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

hoài chi

Hoài Chi & Phạm Thiên Thư - ảnh Huy Vũ
Đi vào “Cõi thơ” anh Hoài Chi, Diệu có cảm giác mình đang dạo chơi trong vườn hoa có muôn sắc màu lung linh ảo diệu. Bởi vườn hoa thơ anh đang uốn mình theo đường tròn mang tiếng vọng từ ngàn xa xưa về hòa điệu với âm hưởng thực tại qua những dòng chữ chuyên chở đầy năng lượng ánh sáng của vũ trụ.
Diệu Diệu không dám đánh giá hoặc suy luận mà bất ngờ bắt gặp những tần số giao cảm cộng hưởng, rồi lắng chìm dần theo những âm điệu vi vu của tình yêu, tình quê hương, tình thân bằng quyến thuộc… rất có tình! Thơ là người – Diệu Diệu đã hai lần được tiếp xúc với anh ở Quy Nhơn, tính tình anh rất bình dị chân thật, giàu lòng nhân hậu. Anh xem Diệu Diệu như một người em gái, một tâm hồn đồng điệu.
 (Trích thinhanquangngai - Huỳnh Thế Diệu Diệu )

VẦN THƠ NGÀY CŨ

Là Em đó ta chờ trong mộng ảo
Buổi bình minh nhân loại đẫm hương yêu
Vì yêu Em ta mới biết làm thơ
Biết hò hẹn cùng gió trăng một thuở
Vì yêu Em muôn đời ta mắc nợ
Thơ cùng ta thao thức những đêm sương
Ta theo Em trên muôn vạn nẻo đường
Ngoài mặt nhân gian – giữa vùng bóng tối
Những sắc cầu vồng chỉ mình Em đấy
Một mình Em là đủ cả hương đời
Em đăng quang lặng lẽ giữa lòng tôi
Cười nâng trong tay chất men thần bí
Rượu Em chuốc ta say vùi ngạo nghễ
Mộng quân vương quên mất cả vương triều
Đem ngai vàng đổi sóng mắt người yêu
Nhận nhát kiếm tử thương làm nghi lễ
Và từ đó thơ buồn như bóng lệ
Em về đâu trên vạn nẻo đường sầu
Những đêm dài khi gió hát trên cao
Ta ngơ ngẩn chắp vần thơ ngày cũ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét