Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

thu viết

Thu Viết - Ảnh Tác giả cung cấp

THƠ VỚI TÌNH THƠ THU VIẾT

 
     Rồi người ta sẽ hiểu thế nào là…“NÀNG THƠ”: Đó là hình ảnh
của thi ca và nghệ thuật của thi nhân. Hình ảnh đó thuần tuý tinh khôi.  Thu Viết (TV) là “hình ảnh” đó trong tâm hồn tôi – Không liên quan gì đến trần tục, sàm sỡ hay hàm ý tầm thường, thiển cận của tà tâm…ngoại đạo.
     Nếu không có sự tinh khôi đáng quí trọng đó thì hẳn nhiên tôi không đủ
RUNG CẢM để viết về chị. TV xứng đáng là “chân dung” để tôi trân trọng,
 là  nguồn cảm xúc vô tận của thơ tôi. Dù hai cảnh đời cách biệt. Nhưng sự quí trọng thì không biên giới –  Rất vô tư khi chỉ là một “tình thi sĩ” chiêm bao. TV là nàng thơ đúng nghĩa của lòng tôi - Một người khả ái. Tôi yêu và đồng cảm với chất thơ có linh hồn và sương khói, có u buồn và thanh cao, có
thật thà và hoang dại, có khiêm ái và nhân hậu, có nhớ thương và chí hiếu, có nhạc tiết và mộng mơ, có giác quan lãng mạn và sáng tạo ngôn ngữ…
TV là thế - Chị “CÓ” những cái mà ai biết làm thơ cũng muốn…đi tìm. Khách thơ nào mà không yêu những câu thơ nầy nhỉ?: “Em về gom hết gió sương/ Gom mây lơ lững dưới vòm trời xanh/ Hoà vào bóng nước thiên thanh/ Quyện trong hơi thở trống canh gọi hồn.” Hoặc “ác liệt” hơn: “Cuộn mình trong vỏ liêu trai/ Để quên, để nhớ…mặc ai “lụa là”.” (TV- Còn gì cho nhau)
Đọc chút thơ trên thôi cũng thấy chị có hiền tâm, ám ảnh thi ca của một “Nàng Thơ buồn” suy tư- Đó là cái cao quí trong sự cao quí, là cái đẹp của thơ trong thơ.               
       Thơ TV nhiều bài diễm tuyệt. Cách dùng ngôn ngữ đa chiều, độc đáo.Có ý tưởng sáng tạo lập thể; Đặt ngôn ngữ đúng…vị trí tạo cho tứ thơ có sức nặng nghệ thuật, thêm cho thơ chị cái hồn và sức sống chứa chan…

                                                                                              Huyền Mai Huyền
                                                                                    Trọng Đông Canh Dần/ 2010  


PHÚT CHƠI VƠI

Anh xa rồi !
Lối về.
Đêm hiu quạnh
Một nửa buồn
Một nửa lạnh quanh em
Bánh xe đời
Lạc mất dấu thân quen.
Đêm vội vã
Thẫn thờ
Nơi ngõ đợi
Anh ở đâu?
Bây giờ sao chưa tới?
Chợt thấy mình … ngớ ngẩn phút chơi vơi.
                                                        28.07.2009

MAI EM VỀ

Mai em rời
Xa miền trung… vời vợi
Xứ Quảng hiền, quê ngoại một trời mơ
Thăng Bình ơi! Xin hẹn ngày trở lại
Mở vòng tay ôm gió mát sông THU (1)
Mai em về
Hồn vướng nỗi tương tư
Bờ cát trắng bên hàng dương gió lộng
Đồng xanh xa cánh cò bay êm ả
Rặng tre già ôm xóm nhỏ ven sông
Mai em về
Giã biệt sáng mùa đông
Chia cái lạnh ngóng trông người viễn xứ
Cho phai đi dấu chân đời lữ thứ
Dẫu muộn màng một quá khứ trong em
Mai em về
Con phố cũ thân quen
Buồn vô hạn!
Nhớ nhung trời đất Quảng.
                                       Thăng Bình 2007

________
(1) Sông Thu Bồn



Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

trần kim chung


Trần Kim Chung - Ảnh: Huy Vũ
“Chung là người tài hoa, trầm tính và bản lĩnh, trong cuộc sống gia đình Chung mẫu mực. Với bạn bè anh luôn “cháy” hết mình. Đối với thơ, Chung chỉ mới bắt đầu, không sao “vạn sự khởi đầu nan” chỉ cần Chung có một tâm hồn, một trái tim biết rung động với thơ, tôi tin rồi Chung sẽ làm được.”
Đặng Lê Huy Vũ (Chút riêng gửi lại – 1)




 
ĐỊNH MỆNH

Tôi đã từng ngây thơ
Cộng thêm chút ngu ngơ
Đã từng phải hối tiếc
Đôi lúc cũng hững hờ
Thất vọng và tuyệt vọng
Cay đắng và khổ đau
Rồi thời gian qua mau
Vết thương lòng đã khỏi
Cơn mưa rồi sẽ tạnh
Trời lại ánh bình minh.


THƯƠNG EM
         (viết tặng vợ)

Thương em thân gái một mình
Vì chữ duyên nợ nên tình theo xa.
Cuộc đời một chuỗi bôn ba
Niềm vui thì vẫn chưa là của em.
Hạnh phúc vẫn cứ êm đềm
Mặc cho cuộc sống trước thềm gian nan.
Dẫu cho cát bụi thời gian
Lòng anh nguyện khắc tên nàng trong tim.

nhật tiến

Ảnh tác giả cung cấp
Nhật Tiến là một người làm thơ tình thuần túy (tôi nghĩ vậy)! Bởi vì, từ tập 1 đến 5 “Vần Thơ Kỷ Niệm, Nhật Tiến chỉ gửi cho chúng tôi toàn thơ tình (Nói như vậy không có nghĩa là Nhật Tiến không có thơ về đề tài khác), chúng tôi tự hỏi: Nhật Tiến yêu nhiều như vậy có phải do anh có “Một tâm hồn quá sức mơ mộng, một trái tim quá đỗi mong manh”. Và khi đọc rồi mới nhận ra rằng: trong thơ Nhật Tiến đầy ắp tình yêu thương, chân chất, hiền hoà… Anh yêu và mơ mộng theo cảm xúc dâng đầy, nhiều lúc đối tượng Nhật Tiến yêu chỉ là một “bóng hồng” kịp thoáng qua trong đời, hoặc chỉ mơ mộng mà có, tựu trung lại: Nhật Tiến mang đến cho chúng ta, những người yêu thơ –  những hình ảnh hết sức thân thương ở cuộc đời ngắn ngủi này… nhưng với một cung bậc lạ, da diết mà khi nào Nhật Tiến còn làm thơ, tôi tin anh còn tiến bộ.
                  Đặng Lê Huy Vũ (Chút riêng gửi lại - 1)





ĐỔI BẾN TƯƠNG TƯ

Tôi đi giậm vỡ bóng chiều
Lom khom nhặt lại bao điều xót xa
Biết giờ em của người ta
Trong em còn chút tình là của tôi

Xuống thuyền… em đã xa rồi
Bến tình anh vẫn còn ngồi đợi thương
Buồn buồn lượm mối tơ vương
Lẻ loi anh bước… nẻo đường nhân duyên

Đời anh quá đỗi truân chuyên
Xa tình tơ tóc con thuyền gian nan
Mộng vàng gởi buổi chiều tan
Nghe trong lối nhớ lá vàng thu mong

Trách em cách mặt xa lòng
Thềm xưa nhạt nắng thư phòng cô đơn
Ngày nào thệ hải Minh Sơn
Còn chăng kỷ niệm nỗi hờn trúc mai
                                        N.T

Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

tôn nữ hỷ khương

Hỷ Khương & Nguyễn Thuý Ái
Tôn Nữ Hỷ Khương là nhà thơ thuộc đời thứ năm trực hệ cha truyền con nối trong gia đình vương giả, kể từ vua Minh Mạng xuống. Tên thật của bà là Công Tằng Tôn Nữ Hỷ Khương, sinh năm 1937 tại Huế. Bà là con gái của nhà thơ lớn Ưng Bình Thúc Giạ Thị. Tôn Nữ Hỷ Khương là cựu học sinh trường Đồng Khánh.
Vài tác phẩm đã xuất bản của bà gồm có: Đợi mùa trăng (thơ, 1964), Mộng thanh bình (thơ, 1970); Còn gặp nhau (thơ, 1999), Bâng khuâng tình khúc (thơ, 2001), Hồi ức về cha tôi: Ưng Bình Thúc Giạ Thị (văn, in lần đầu 1996 - in lần thứ hai có bổ sung vào 2002), Hãy cho nhau (thơ, 2004), Nước vẫn xanh dòng (thơ, 2005)... 


CÒN GẶP NHAU!

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi,
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thuở vẫn còn vương,
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi
Bao nhiêu thú vị ở trên đời,
Vui chơi trong ý tình cao nhã
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao,
Vui câu nhân nghĩa, tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau.

Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ, say nhạc, say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý - lẽ huyền vi
An nhiên tự tại - lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ. 

phương đài


Phương Đài - ảnh Đào Hoa Nữ
Thơ Phương Đài là một dòng trữ tình ấm áp, đằm thắm, dịu dàng, nhân hậu, luôn chứa đựng một tình yêu thương bao la, cao quý. Đó là tình yêu non sông, đất nước, yêu đồng chí đồng bào, yêu bè bạn, yêu say đắm tấc đất quê hương.
Quê hương với Phương Đài là dòng sông xôn xao sóng nước, là con đò chở nặng kỷ niệm tuổi thơ.
Phương Đài ngụp lặng trong mạch nguồn ấm áp, trong trẻo của quê hương và gia đình. Thơ Phương Đài tìm về mái nhà xưa – nơi có Cha ngồi đọc sách, ngâm thơ – nơi Mẹ hiền đã nuôi dưỡng tâm hồn, nuôi dưỡng thơ ca Phương Đài…
Miền quê Phương Đài yêu tha thiết là một miền quê ngan ngát hương cau, hương bưởi, yêu thương những người lao động nhọc nhằn, lam lũ làm nên hoa thơm trái ngọt dâng đời.
Tuy hiện nay sức khỏe có phần giảm sút, nhưng tâm hồn Phương Đài vẫn trong sáng, gần gũi, dịu dàng…

Đặng Lê Huy Vũ





MƯA THU QUA NGÕ



Mưa qua ngõ

Nhớ thời con gái

Hứng giọt đời

Tiễn bước người xa

Những dấu chân

Miệt mài sỏi đá

Gởi hồn thơ

Gối mộng quê nhà

Từ buổi ấy

Vàng lên đóa cúc xinh

Trao tay

Còn đọng phấn hương lành

Mùa sang

Mắt lá bâng khuâng ngóng

Khúc hẹn ca dao mấy nhịp tình

Bạch lạp trắng màu đêm huyền thoại

Soi mảnh cúc gầy mơ dáng xưa

Về phía chân mây

Tìm bóng núi

Vàng thu chờ

Qua ngõ trong mưa!

Thu 2003


 

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

yên phong (hải hồ)

Yên Phong - Ảnh tác giả cung cấp
"... Yên Phong xa Sài Gòn từ thuở nhỏ, nhưng nỗi nhớ Sài Gòn trong anh vẫn luôn cồn cào, ước mong trở về quê xưa vẫn được anh ấp ủ. Tình cờ một lần quen biết anh trên mạng, rồi được biết anh là con trai của nữ sĩ Tuệ Nga (từng là bạn của nữ sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương, Hoàng Hương Trang, Phạm Thiên Thư...). Tôi rất mừng. Kể từ hôm đó anh em vẫn thường xuyên liên lạc nhau bằng điện thoại, Email... Tuy xa quê gần 40 năm, anh vẫn giữ được giọng nói "ngọt ngào" vẫn hồn nhiên trong sáng, thiết tha với những người Việt yêu thơ..., Anh ước mơ một lần về Việt Nam để được cùng tôi "ngao du" khắp Sài Gòn, thưởng thức ly cà phê mà anh từng nghe nói, la cà trong những quán nhậu trên vỉa hè, để được "ngửi" mùi khói xe mịt mù... Hiện tại anh chuyên nghiên cứu các vấn đền về tâm số học, tâm linh học, anh mong muốn được xuất bản các tác phẩm mà anh đã dày công nghiên cứu để người Việt được tham khảo...."
Đ.L.H.VŨ (cảm xúc về người anh nửa vòng trái đất)



MỘT THOÁNG

Nhớ thời niên thiếu ngày xưa
Hạ về phượng đỏ sân trường lao xao
Dòng đời như giấc chiêm bao
Ba mươi năm thoáng qua mau những ngày…

Lòng ngây thơ học cô thầy
Nhìn qua khung cửa nắng đầy bầu xanh
Tiếng đời nghe nhẹ thanh thanh
Vẳng từ quá khứ thầm hanh hao buồn…

Áo Em trắng tựa suối nguồn
Hồn Anh mơ mộng cho tròn câu thơ…
Dòng thời gian vẫn như mơ
Âm Dương Thiên Ðịa trông chờ đầu xanh…

Mỹ Linh giờ vẫn bên Anh
Nhiệm mầu sự sống Thái Dương Hệ này
Hóa Công trên vẫn cao dày
Tình linh thiêng dẫn dắt Người trần gian

Bồ Ðề tươi đẹp nến nhang
Ðạo Vàng Quán Thế Âm vang diệu huyền
Gửi tâm đến chốn vô biên
Cho phiền não dứt… thệ nguyền độ sinh...

dương ngọc khánh

Dương Ngọc Khánh - Ảnh Huy Vũ
"Người bạn đời, người vợ hiền của anh, người đã cùng anh đi xây dựng biết bao công trình, không còn nữa! Đã biết bao buổi chiều, buổi sớm anh đi tìm em, ngòng chờ em, cách trở gì mà em chưa về? Sao em chưa về?”
Riêng tôi mới tiếp cận thơ ông lần đầu nên chưa thể hiểu riêng về cuộc đời. Bởi với tuổi 70 ấy mới “dám” xuất bản tập thơ đầu tay bằng những trải nghiệm, chiêm nghiệm lắm lắm. Nhưng nếu Dương Ngọc Khánh chịu chắt lọc những bài thơ ông viết theo thể lục bát có phần gượng ép thì tập thơ sẽ chỉn chu hơn. Hy vọng những gì ông đang tiếp nhận với cuộc sống mới, bạn đọc sẽ có dịp đọc thêm nhiều tập thơ của ông nữa."

Trích "Báo pháp luật" 


 




SAO EM CHƯA V
          Tưởng nh Phm Hng Trình

Đin Tr An phát ri
Sao em chưa v nh?
Em đi đâu v đâu
Cho c nhà mong đi.

Đêm qua ngày li qua
Tháng năm dày thương nh
Có chi làm cách tr
Mà sao em chưa v!
  
Do này nhà t vng
Em li chng v thăm
Con bun thương nh m
Anh bun ni thiếu em.

Hôm anh lên Đà Lt
Tìm em trên đường xưa
Thác vui nào em đến
Ph bun nào em qua?
Sm chiu ngày hai bui
Li đi v thân quen
Tìm em anh tìm mãi
nơi nào hi em!

Hay em là ánh đin
Soi cho anh làm thơ
Và sáng trên trang sách
Cho con hc mi gi.
Đến Vĩnh Nghiêm thăm em
n m trong hương khói
Ánh mt em trm tư
Thế là xa cách mãi...
Em đã v bên kia
Cõi đá vàng thanh vng
Nhìn em, em có biết
Gi em, em có nghe
nhà con mong đi
Mà sao em chưa v!
                Sài Gòn – 1988